DÀN Ý BÀI THUYẾT TRÌNH
1. Mở bài :
- Giới thiệu về tác giả An-đec-xen.
- Giới thiệu về truyện Cô bé bán diêm và khát vọng của em bé bán diêm.
2. Thân bài :
+ Luận điểm 1 : Khát vọng được thắp sáng.
- Khái quát về hoàn cảnh đi bán diêm của co bé bán diêm trong đêm giao thừa.
- Khát vọng của cô bé bán diêm qua các lần quẹt diêm.
+ Luận điểm 2 : Hãy lắng nghe tiếng nói trẻ thơ.
- Mọi người hãy lắng nghe và quan tâm hơn nữa đến quyền của trẻ em.
3. Kết bài :
- Giá trị của tác phẩm Cô bé bán diêm.
- Hãy biết ước mơ và khát vọng trong cuộc sống.
DÀN Ý BÀI THUYẾT TRÌNH 1. Mở bài : - Giới thiệu về tác giả An-đec-xen. - Giới thiệu về truyện Cô bé bán diêm và khát vọng của em bé bán diêm. 2. Thân bài : + Luận điểm 1 : Khát vọng được thắp sáng. - Khái quát về hoàn cảnh đi bán diêm của co bé bán diêm trong đêm giao thừa. - Khát vọng của cô bé bán diêm qua các lần quẹt diêm. + Luận điểm 2 : Hãy lắng nghe tiếng nói trẻ thơ. - Mọi người hãy lắng nghe và quan tâm hơn nữa đến quyền của trẻ em. 3. Kết bài : - Giá trị của tác phẩm Cô bé bán diêm. - Hãy biết ước mơ và khát vọng trong cuộc sống. Kh¸t väng cña mét tuæi th¬ bÊt h¹nh Có ai đó đã từng nói rằng, người Việt Nam thật là hạnh phúc, bởi ngay từ thuở ấu thơ chúng ta đã được nuôi dưỡng bằng những lời ru mượt mà hay những câu chuyện thần tiên mà bà và mẹ thường hay kể. Và trong những truyện cổ ấy có những câu chuyện lung linh sắc màu cổ tích của An-đec-xen. Nhắc đến An-đec-xen, nhà văn chuyên viết truyện trẻ em nổi tiếng thế giới ấy, không ai là không biết. Tuổi thơ khắp năm châu đã quá quen thuộc với ông qua các tác phẩm: "Nàng tiên cá", "Bầy chim thiên nga", "Bộ quần áo mới" Truyện của ông nhẹ nhàng, trong trẻo, toát lên lòng yêu thương con người- đặc biệt là những con người nghèo khổ. Truyện "Cô bé bán diêm" đưa chúng ta vào khung cảnh một đêm giao thừa giá rét ở Đan Mạch, cách đây hơn một trăm năm. Cô bé ấy nhà nghèo, mồ côi mẹ, bà vừa mất, bố sai đi bán diêm kiếm từng đồng xu nhỏ để sống. Nhưng thật bất hạnh suốt ngày cuối năm cho đến tận đêm giao thừa, em chẳng bán được que diêm nào. Vừa đói, vừa rét, em bé thu mình lại trong xó tường của một toà nhà lớn để ước ao, mơ tưởng. Những khát vọng tuổi thơ ấy cứ sáng lên, sáng lên đẹp đẽ kì ảo nhưng cũng đầy bất hạnh. Hoàn cảnh cô bé thật éo le và tội nghiệp. Tác giả đã khéo léo sử dụng các hình ảnh đối lập để tô rõ hơn cảnh ngộ ấy. "Trời đông giá rét, tuyết rơi" nhưng cô bé "đầu trần, chân đất" bước đi. Ngoài đường "lạnh buốt và tối đen" nhưng "cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn". Cô bé "bụng đói" mà "trong phố sực nức mùi ngỗng quay". Thật là đáng thương! Cái rét, cái đói, công việc kiếm sống dày vò, đầy đọa em. Em đã rét, đã khổ, có lẽ càng rét, khổ hơn khi thấy mọi nhà rực ánh đèn. Em đã đói, có lẽ càng đói hơn khi ngửi thấy mùi ngỗng quay sực nức. Tội nghiệp quá, năm xưa bà nội hiền hậu của em còn sống "em được đón giáo thừa trong căn nhà xinh xắn". Thế mà giờ đây, giữa đêm giao thừa "em ngồi nép trong một góc tường, thu đôi chân vào người, mỗi lúc càng thấy rét hơn". Hình ảnh tương phản giữa hiện tại và quá khứ ấy càng làm rõ hơn hoàn cảnh bơ vơ, côi cút của cô bé. Cả nhà, chỉ có bà là người thương yêu em nhất, là chỗ dựa tinh thần vững chắc. Thì giờ đây không còn nữa. Em phải bơ vơ ngời phố kiếm từng đồng xu. Đọc đến đây, em chợt nghĩ đến hình ảnh cô bé trong bài thơ "Mồ côi" của Tố Hữu : "Con chim non rũ cánh Đi tìm tổ bơ vơ Quanh nẻo rừng hiu quạnh Lướt mướt dưới dòng mưa" Vâng, thưa Ban giám khảo cùng tất cả các bạn! Tuy hai số phận ấy khác nhau nhưng vẫn có sự đồng cảnh ngộ khiến ta thấy đau lòng, rớm lệ! Trong đêm giao thừa giá lạnh ấy, tưởng như cô bé sẽ chìm vào màn đêm mất hút cùng với sự lạnh lẽo của thời tiết và con người. Nhưng không, cô đã biết đốt sáng lên những ước mơ, khát vọng của tuổi thơ bằng những que diêm. Bằng ngoài bút độc đáo của mình, An-đec-xen đã đan cài giữa thực tế và mộng tưởng, giữa cuộc đời và ảo ảnh làm cho chúng sóng đôi, bay cao lên Cô bé không dám quẹt diêm vì sợ bố mắng, nhưng rồi lạnh quá cô đã bạo gan quẹt que diêm thứ nhất. Diêm sáng như than hồng. Cô tưởng như "đang ngồi trước một lò sưởi". Nhưng vừa duỗi chân ra sưởi ấm thì "lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất". Niềm vui của em bỗng vụt tắt. Thực tế phũ phàng lại quay về. Em quẹt que thứ hai. "Bàn ăn dã dọn trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quí giá và có cả một con ngỗng quay". Nhưng, diêm lại vụt tắt trước mắt em chỉ là những bức tường dày đặc và lạnh lẽo. Phố xá vắng teo. Mấy người qua đường vội vã về nhà không buồn bố thí cho em cả một nụ cười hay cái nhìn. Thất là xót xa. Em chỉ còn biết tìm đến que diêm thứ ba để xua đi bóng tối và giá lạnh. Một cây thông Nô-en hiện lên "cây này lớn và trang trí lộng lẫy", "hàng ngàn ngọn nến sáng rực". Diêm tắt, tất cả các ngọn nến bay lên, bây lên mãi rồi biến thành những ngôi sao trên trời. Nếu như các lần trước, thực tế đã xoá nhoà đi mộng tưởng của cô bé, thì đến que diêm thứ ba dường như mộng tưởng đã uốn mình vươn dậy, cố vượt lên trên thực tại tối tăm. Có lẽ cô bé đang ngẩng đầu nhìn sao trời rồi nhớ tới người bà thân yêu. Cho nên em quẹt que diêm thứ tư. Và thật là kì diệu, bà hiện trong niềm sung sướng, reo hò của cô bé. Cô trò chuyện với bà, xin bà cho đi theo, "cho cháu về với bà". Phải chăng dến lúc này, cô bé tội nghiệp ấy đã sức tàn, lực kiệt đang gục xuống cạnh bức tường giá buốt. Em lịm dần, lịm dần và trôi vào trong một giấc mơ đẹp. Diêm lại vụt tắt, ánh sáng, hơi ấm vụt tắt mọi "ảo ảnh" biến mất. Nhưng cô bé đã bừng tỉnh giống như ngọn đèn trước khi tắt hẳn đã kịp loé lên chút ánh sáng cuối cùng. Cô đã quên hết mọi thực tế phũ phàng, quên đi nhiệm vụ bán diêm, quên đi những lời trách mắng của bố. Những que diêm thứ sáu, thứ bảy và tất cả các que diêm còn lại được đốt sáng lên, chiếu sáng như ban ngày. Rõ ràng, mỗi lần quẹt diêm, đốt lửa là một lần cô bé đói khổ kia ước mơ, khát vọng. Những ước mơ ấy thật trong sáng, hồn nhiên gắn liền với tuổi thơ nhân hậu của em. Cô bé khao khát có cuộc sống vật chất đầy đủ, được hưởng những thú vui con trẻ, được sống trong hạnh phúc gia đình êm ấm, được bàn tay chăm sóc, chiều chuộng của bà. Và có thể em cũng mơ ước có được một nụ cười chia sẻ với em trong đêm giao thừa giá lạnh kia. Vâng, các bạn ạ! Đó cũng là những ước mơ, khát vọng chính đáng, ngàn đời của tất cả trẻ em nói riêng và của con người nói chung. Không một ai có thể cấm cô bé mơ ước. Đó lẽ ra là những quyền, là những điều em cần có. Thế nhưng, thật là bất hạnh em đã không thể có bất kì điều gì. Cho nên em chỉ còn biết gửi gắm ước mơ, khát vọng vào những que diêm. Để thể hiện những khát vọng, ước mơ của cô bé trong câu chuyện này, nhà văn Đan Mạch ấy hẳn đã cháy lòng mong muốn cô và mọi người, trước hết là những kiếp người đói khổ hãy vượt qua những thực tế phũ phàng để vươn tới cuộc sống ấm no, hạnh phúc! Bao giờ cũng vậy giữa thực tế và mộng tưởng dường lại qúa cách xa nhau. Cho nên khi mộng tưởng đã hết thì thực tại sẽ kéo ta quay trở lại. Thực tế cuộc sống của đất nước Đan Mạch vào những năm giữa thế kỉ XIX, đã xoá nhoà mộng tưởng của cô bé bán diêm. Và cái thực tế phũ phàng ấy dường như không dừng lại ở một số phận bất hạnh nào. Vâng, các bạn ạ! Một đất nước Việt Nam nhỏ bé đang từng ngày phát triển nhưng còn biết bao những mảnh đời đau thương, bất hạnh: "Tại sao sinh em trong cuộc đời mà không cho em tình người. Tại sao em bơ vơ lạc loài em nào có tội gì đâu. Tuổi thơ em không một mái nhà, tuổi thơ em không được đến trường. Tuổi thơ em lang thang đầu đường. Em nào có tội gì đâu? Với những số phận ấy, em mong rằng họ sẽ tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng với cô bé bán diêm niềm tin và ước mơ ấy thật mong manh, dễ vỡ, lúc gặp bà cũng là lúc cô bé lìa bỏ cõi đời này. "Em đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa". Giữa ngày đầu năm hứa hẹn những mầm sống mọc lên. Thật là đau xót. Người chết trong băng giá từ đêm khuya mà đến rạng sáng đôi má vẫn hồng, đôi môi đang mỉm cười. Cái chết ấy được nhà văn viết bằng bút pháp vừa thực vừa ảo. Em đã chết nhưng chỉ là hình hài, thể xác còn linh hồn, khát vọng của em vẫn sống, sống trên đôi má hồng, đôi môi đang mỉm cười cùng bà lên đón năm mới. Cái chết của cô bé được viết bởi những đoạn văn lãng mạn, mang đậm sắc màu cổ tích. Nhưng, đó chỉ là tấm lòng của An-đec-xen còn thực tế vẫn là thực tế. Trước cái chết của cô bé, mọi người cũng chỉ biết xúm lại để thoả mãn sự tò mò của mình, họ chỉ trỏ và bảo nhau "Chắc nó muốn sưởi ấm". Không một lời thương cảm, không một bàn tay nâng em dậy, không ai ban phát nỗi cho em một giọt nước mắt sẻ chia, không ai mở cánh cửa chào đón em vào nhà trong đêm giao thừa ấy. Tất cả đều dửng dưng, lạnh lùng làm như không có chuyện gì. Giá như trong đêm giao thừa ấy, có một ai đó ban phát cho em một hơi ấm tình người hay một cái nhìn cảm thông thì có lẽ cô bé đã không phải chết trong sự lạnh lẽo như thế. Em muốn sống, muốn được sưởi ấm, muốn được vui chơi. Nhưng tất cả đều quay mặt đi. Cái chết của cô bé giống như một lời thức tỉnh đối với mọi người. Trên thế giới còn biết bao nhiêu cảnh đời, bao nhiêu số phận cần có một mái ấm gia đình, có một bàn tay che chở và nâng đỡ. Các em có quyền được sống, được đến trường, được vui chơi. Thế nhưng những người lớn có thể vì nhiều lí do: Vì bận rộn, vì những lo toan để mưu sinh hay chính vì sự thờ ơ của mình mà bỏ quên đi những trẻ thơ - những đứa trẻ đang khao khát tình yêu thương. Qua câu chuyện em mong rằng tất cả chúng ta hãy lắng nghe, hãy nở nụ cười chia sẻ, hãy giơ tay ra nâng đỡ cho những trẻ em bất hạnh, cho những số phận ấy được sống, được hưởng những gì mà mình có quyền được hưởng. Hãy để trên trái đất này không còn những hoàn cảnh, những mảnh đời như cô bé bán diêm. Truyện đã khép lại nhưng dư âm của nó vẫn còn vang vọng mãi. Bởi những khát vọng, ước mơ của trẻ thơ còn dang dở, chưa thực hiện được. An-đec-xen đã khéo léo dẫn dắt chúng ta đi vào khám phá tân hồn trẻ thơ. Qua đó gieo vào lòng mỗi người niềm thương cảm đối với những số phận bất hạnh, lay động trong ta tình thương và niềm tin ở con người. Nhất là những con người phải đối mặt với những khó khăn, thử thách ở đời mà vẫn không nguôi mong muốn, ước ao những điều tốt đẹp nhất. Một lần nữa xin cảm ơn nhà văn An-đec-xen – ông già kể chuyện cổ tích nổi tiếng thế giới ấy. Ông đã mang đến cho chúng ta một câu chuyện thấm đẫm tinh thần nhân đạo và nhân văn. Hãy biết ước mơ và khát vọng, đừng bao giờ từ bỏ nó các bạn ạ! Đó là điều cuối cùng mà em muốn gửi gắm tới tất cả trẻ em trên thế giới này. Bài thuyết trình của em đến đây là kết thúc. Em xin chân thành cảm ơn ban tổ chức đã tổ chức ra cuộc thi đầy bổ ích và ý nghĩa này. Kính chúc quý vị đại biểu, ban giám khảo, quý thầy cô giáo và các bạn sức khoẻ. Chúc hội thi chúng ta thành công tốt đẹp.
Tài liệu đính kèm: