Năm tròn bẩy tuổi đầu
Theo cha ra Hà Nội
Biết con ai bằng cha
Đang lập loè lớp một
Cơ quan ở Ngọc Hà
Trường mượn Đinh Hữu Tiệp
Tan học băng về nhà
Ôm hơi cha ngủ thiếp
Lớp Một trong làng hoa
Hương thơm tràn trang vở
Cạnh sân xanh bóng nước
Ao làng mây trắng qua
Cả lớp toàn người Bắc
Riêng mình con Nghệ An
Hay giơ tay thắc mắc
Mà giọng thì oang oang
Cô giáo nghe không rõ
Nhiều khi xuống tận bàn
Giọng cô trong như gió
Nói chậm cho rõ ràng
Ngay buổi học đầu tiên
Đã bị nhà trường phạt
Đứng úp mặt vào tường
Trán bây giờ vẫn rát
Sự tích con cá gỗ và ông đồ xứ Nghệ Năm tròn bẩy tuổi đầu Theo cha ra Hà Nội Biết con ai bằng cha Đang lập loè lớp một Cơ quan ở Ngọc Hà Trường mượn Đinh Hữu Tiệp Tan học băng về nhà Ôm hơi cha ngủ thiếp Lớp Một trong làng hoa Hương thơm tràn trang vở Cạnh sân xanh bóng nước Ao làng mây trắng qua Cả lớp toàn người Bắc Riêng mình con Nghệ An Hay giơ tay thắc mắc Mà giọng thì oang oang Cô giáo nghe không rõ Nhiều khi xuống tận bàn Giọng cô trong như gió Nói chậm cho rõ ràng Ngay buổi học đầu tiên Đã bị nhà trường phạt Đứng úp mặt vào tường Trán bây giờ vẫn rát Bữa ấy đến phiên trực Của nhóm ngồi bàn đầu Con trai trèo lau bảng Con gái xếp ghế bàn Con chỉ cái giẻ lau Nói với hai bạn gái Đưa hộ cái nùi trồi Bạn lại mang mũ đến Chuyện bắt đầu chỉ vậy Cả nhóm ra rửa tay Đằng ấy người mô rứa Nói như Chi -ca - gô Hai bạn cười ngặt nghẽo Tóc đuôi gà cười theo Lại còn nheo cả mắt Lại còn dẩu cả môi Đúng là dân cá gỗ Giẻ lau gọi nùi trồi Đã thế còn hay nói Phát biểu nghe không ra Tức thì con bốc hoả Không nói cũng không rằng Ngồi giữa đứng bật dậy Gạt phăng bạn xuống ao Con gái không biết bơi Suýt nữa thì chết đuối Cả lớp nháo nhào nhào Như bầy ong vỡ tổ Vốn là con rái cá Của hai bờ sông Lam Con nhào ngay xuống nước Kéo hai bạn lên bờ Trường mời cha đến vội Lo lắng con mò theo Thầy đón cha trước cổng Ngực con trống đổ hồi Không biết cha thưa gì Thầy bắt tay thật chặt Tủm tỉm nhìn con cười Còn dắt tay vào lớp Lớp Một ơi lớp một Thật chẳng hiểu làm sao Hai bạn gái ngã ao Lại chơi thân con nhất Trái sấu non xanh mướt Que kem giờ ra chơi Bạn giấu mang đến lớp Dúi vào tay tớ mời Mỗi lần qua trường cũ Tôi bần thần bờ ao Soi tìm trong bóng nước Đôi bím tóc đuôi gà Bản đồ Nghệ An-Quê hương "Cá Gỗ" (Hình ảnh cá gỗ hoá thạch lặn vào dòng sông Lam-Nghệ An) Về nhà gạn hỏi cha Sự tích chuyện cá gỗ Cha cười hẹn buổi tối Cùng nhau ra vườn hoa Dọc đường níu tay cha Con luôn mồm lục vấn Cặp con toàn sách vở Có con cá nào đâu Xoa đầu con cha kể Tục truyền từ ngày xưa Có ông đồ hay chữ Người xứ Nghệ - quê mình Ông đồ ham học lắm Chữ của làng hết rồi Ông cất đường lên tỉnh Tìm thầy toát mồ hôi Đói cơm còn chịu được Đói chữ thì khổ to Trong làng người già bảo Phải ra thị thành thôi Tìm thuê nơi ở trọ Cùng nhà lắm kẻ giàu Mình áo nâu, tráp vá Phận nghèo ăn muối rang Học chữ thì ông giỏi Cái nghèo giấu vào đâu Nằm vắt tay qua trán Suốt đêm ông ôm đầu Hôm sau ông lẳng lặng Mượn trăng khuya làm đèn Lấy một khúc củi nhỏ Ngồi gọt cả màn đêm Thế rồi từ khúc củi Một con cá ra đời Một con cá bằng gỗ To bằng ba ngón tay Ông lật ngang lật dọc Trổ thêm vẩy thêm vi Con cá trông như thật Nhìn qua chẳng biết gì Lựa một nơi quạnh vắng Xa tít tận ngoài đồng Ông cho rơm bén lửa Và đem cá lên hơ Con cá gỗ được nướng Toàn thân đã rộm vàng Lưng trông như cá chép Bụng lại giống cá tràu Nướng xong đem rang muối Muối mặn bám đầy vây Trông xa tưởng cá ướp Nhìn gần hoá cá kho Thế rồi từ buổi đó Cứ bữa cơm hàng ngày Ông cho thêm nước mắm Bày cá gỗ ra mâm Cơm hết cá vẫn còn Ông toàn chan nước mắm Bạn bè không ai biết Xong rồi cá vẫn nguyên Cứ mỗi lần ăn xong Nhè lúc không ai thấy Ông bọc lá chuối khô Giấu cá vào trong tráp Ông ngày càng học giỏi Không còn ai chê nghèo Được ăn cơm với cá Nhà trọ khối người ghen Như cái kim trong túi Lâu ngày cũng lòi ra Rồi một bữa vô tình Bị mọi người phát hiện Hôm ấy ông lơ đãng Hết sạch lá chuối khô Ông vội chạy ra vườn Bỏ cá nằm trên đĩa Bà chủ trọ đi dọn Vô tình đánh rơi mâm Bát đĩa vỡ tung toé Con cá vẫn cứng đơ Thấy lạ bà nhặt lên Săm soi nhìn kỹ lắm Thì ra con cá gỗ Của ông đồ miền Trung Khe khẽ đặt lên bàn Bà lặng người vào bếp Ông thầy đồ trở lại Trong mắt đầy bóng đêm Từ đó khắp nhà trọ Chuyện cá gỗ loang xa Chuyện ông đồ xứ Nghệ Học giỏi nhưng giấu nghèo Rồi khoa thi năm ấy Ông giật lèo Trạng nguyên Sau làm quan to lắm Thượng thượng thượng đẳng thần Ban đêm ngồi luyện chữ Ban ngày giải oan gia Làm quan mà liêm khiết Bạc đầu vì thiên thư Ngày ông về với đất Lương dân lập đền thờ Cái tráp cũ vẫn cất Con cá gỗ gầy xơ Sự tích con cá gỗ Là giai thoại mà thôi Con cố học cho giỏi Để mai sau thành người Giọng cha tối hôm đó Còn đượm ấm đến giờ Trời đêm bằn bặt gió Mắt con đầy mộng mơ Cá gỗ ơi, cá gỗ Là người dân đất này Trầm mình trong đói khổ Vẫn thả hồn gió bay Như bát cà trắng muốt Mặn mà và giòn tan Như nước chè xanh đặc Chát môi lại đậm lòng Cần cù và học giỏi Chịu khó lại chăm làm Trọng nghĩa tình khí khái Đối đầu cùng gian nan Cá gỗ ơi, cá gỗ Nghe vừa giận vừa thương Giận một thời giông tố Bạc mặt vì quê hương Thương một thời quá khứ Tự mình với mình thôi Giấu nghèo như giấu nhục Đổi đắp khoảng yên bình Vùng đất của địa linh Tít tắp chân trời rộng Những người dân đất này Chưa ngơi tay chèo chống Sông đặt tên sông Lam Mộng trùm xanh biển cả Núi thì kêu rú Quyết Chí vững tựa thạch bàn Ôi ! Xứ Nghệ, xứ Nghệ Đất vàng của xưa sau Giữa mưa bào nắng phế Lung linh vẫn giữ màu Yêu thì thật là yêu Ghét thì rành là ghét Những người dân đất này Không nhùng nhằng khoảng giữa Người xứ Nghệ có lửa Tự thuở còn sơ sinh Muối tẩm vào măng nứa Thích rau sống bốn mùa Đã chơi chơi hết mình Đã làm làm kiệt sức Thẳng thắn và đẫm tình Nói xong là hết chuyện Khi vui nhường bè bạn Khi buồn chịu một mình Thời chiến là xung lính Súng lằm lằm trong tay Trung thành mà quyết đoán Tỉnh táo đầy đam mê Có lỗi thường nhận hết Được thưởng ít mang về Không nói thì ngồi im Đã nói là nói thật Dối trá chui xuống đất Vẫn lật đá móc lên Ghìm đầu vào công việc Vẫn lo toan gia đình Như người mặc áo gấm Đi về lẫn vào đêm Xứ Nghệ ơi, xứ Nghệ Cực đoan đến vô cùng Có rừng chen với bể Buốt lạnh cùng nắng nung Ai người đi ra bể Ai người ngược lên rừng Vẫn đậm chất xứ Nghệ Nóng nảy đầy bao dung Biết ngày mai gạo hết Sấp mặt xuống luống cày Rít thuốc lào ăn khói Trằn mình trả nợ vay Xứ Nghệ ơi xứ Nghệ Hiện hình cùng miền Trung Đã thế và mãi thế Giữa tháng năm điệp trùng Bây giờ con cá gỗ Thong dong giữa đại ngàn Nghe nói rồi hoá thạch Lặn vào dòng sông Lam. ST-Không rõ tác giả Cá gỗ người Nghệ An gửi Viện bảo tàng Dân tộc học VN Một sự tích khác thời phong kiến Có một trò nghèo đi ra bắc đi thi, hành trang mang theo gồm sách, bút, lọ mực, vài bộ quần áo, đùm cơm, lọ muối vừng, mấy quan tiền và 1 con cá gỗ. Đi từ xứ Nghệ qua xứ Thanh, cơm đùm đã vơi, muối vừng đã cạn, anh chàng nghỉ dừng chân nơi mô là vô quán xin họ bát nước mắm: "cho tui xin tí nước mắm để chấm con cá", sau đó len lén ra một góc khuất nhẹ nhàng dở con cá đẽo bằng gỗ chấm nước mắm ăn với cơm ngon lành. Cứ như vậy anh chàng học trò nghèo đã ra đến kinh kỳ dự thi và quay về quê khi đã tiêu tằn tiện hết mấy quan tiền còm cõi và con cá gộ đã bị mòn vẹt mất khúc đuôi. Một hôm, có phái đoàn của nhà vua về tận làng công bố kết quả Trạng nguyên, chàng học trò nghèo đã đỗ đạt, võng lọng đưa đón lên kinh kỳ nhận lộc vua ban, khi đi qua hàng cơm ngày xưa, chủ quán nhận ra đó là anh trò nghèo với con cá gộ dạo trước đi thi. Chàng thì không hề biết nhưng các hàng cơm đều theo dõi và truyền miệng nhau, và câu chuyện loang ra đến kinh kỳ. Và truyền thuyết về dân "cá gộ" có từ đó. Ngày nay, các nhà giàu sang, các ngài quan chức có lương tâm răn dạy con cái tấm gương bản lĩnh vượt qua nghèo đói để học tập của anh học trò nghèo xứ Nghệ để chúng noi theo. Sự tích thời bao cấp trước 1975 Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, có một cậu học trò xứ Nghệ học học giỏi lắm, nhưng nghèo lắm...Tuy nghèo, nhưng cậu vẫn quyết tâm đi thi đại học để mong kiếm lấy mấy cái kiến thức về giúp quê hương. Nhà nghèo, mỗi lần từ quê lên thành phố học tiếp, cậu chẳng có tiền mua vé tàu, chỉ xin đi nhờ. Đến bữa, cũng chỉ có mo cơm trắng mẹ gói cho. Cậu bèn nghĩ ra một kế. Cậu lôi con cá gỗ do cậu đẽo lấy, đã được sơn phết trông như cá thật, bỏ vào cái đĩa, rồi cậu đi đến chỗ mấy người đang ăn cơm nói rất lễ phép: -Thưa bác, bác có thể cho cháu xin chút nước mắm để cháu ăn con cá rán này với cơm được không! Và cứ như vậy cậu đã học xong 4 năm 1 cái bằng đại học chính quy, và nghe đâu sau này cậu còn học thêm mấy cái bằng ĐH tại chức nữa, vẫn với con cá bằng gỗ ấy.... Cơm nắm (mo cau), muối lạc (vừng) và cá gỗ là bữa ăn thường trực của Trò Nghệ An Sự tích truyền khẩu thời Pháp thuộc "Có một gia đình nọ - như phần đông các gia đình nghèo ở quê mình - có 4, 5, hay 6,7 đứa con gì đó, nhà nghèo lắm, bữa ăn hàng ngày chẳng có gì ngoài một nồi cơm độn khoai, một ít rau luộc, và một bát nước mắm....Người cha nghĩ ra một cách đẽo một con cá bằng gỗ, sơn phết vào trông y như con cá rán. Hàng ngày đến bữa cơm, ông treo con cá lên xà nhà, quy định với mấy đứa con, mỗi bát cơm chỉ được nhìn vào con cá, chép miệng 3 cái, coi như đã được ăn cá rán - và chỉ được chép miệng đúng 3 cái, không được hơn. Một hơm đứa con út của ông lỡ miệng chép 4 cái, thằn anh nó ngồi bên cạnh trông thấy vội mách bố: - Bố ơi, thằng Út chép miệng 4 lần. - Thằng này hư. Mày ăn mặn thế, cho mày chết khát, con nhá..." Sự tích Cá Gỗ nhiều giai thoại, nhưng toát lên trong đó tính chịu thương chịu khó của muôn ngàn thế hệ các Ông Đồ nghèo xứ Nghệ lai kinh ứng thí. Thuở xa xưa lai kinh ứng thí phải đi bộ lều chõng hàng tháng ròng, thậm chí có ông đi trước vài ba năm để bổ túc thêm những hiểu biết sâu rộng về thiên hạ mà trong các quyển kinh không nói hết. Trên đường đi các ông vừa kết hợp dạy chữ cho các môn sinh dọc đường để lấy tiền trang trải cho chuyến lều chõng. Có nhiều ông còn bén rễ xanh cây với các tiểu thư đài các con các quan lớn đồng hương được bổ nhiệm nơi đất khách, hoặc các thôn nữ chị em của môn sinh. Nghe nói Cụ Nguyễn Khuyến cũng có sự tích gần gần như vậy. Trong chuyến lai kinh ứng thí có biết bao con cái nhà giàu mang theo nhiều tiền bạc hòng đút lót quan trường nhằm kiếm chút danh lợi. Lẽ đương nhiên là khi thấy các ông Đồ Nghệ chiếm hết bảng thì ghen tức và dựng lên những câu chuyện để khích bác, dèm pha, trong đó có chuyện Con Cá Gỗ. Nhưng chuyện đời không như ý kẻ dựng chuyện. Với danh xưng Cá Gỗ, các ông Đồ Nghệ càng quyết chí học cao để chứng minh cho thiên hạ ý chí của mình. Kết quả là Danh sách các ông Đồ Nghệ chiếm bảng vàng ngày càng đông. Đó chính là niềm kiêu hãnh được truyền từ đời này qua đời khác đến mãi muôn đời! Hiện nay mô hình cá gỗ đang được lưu giữ tại Bảo tàng dân tộc học Việt Nam
Tài liệu đính kèm: