Một số bài văn miêu tả lớp 6

Một số bài văn miêu tả lớp 6

Đề bài: Em hãy tả người mẹ

Bài làm:

Trong gia đình, ai cũng thương yêu em hết mực, nhưng mẹ là người gần gũi, chăm sóc em nhiều nhất.

 Năm nay, mẹ em bốn mươi tuổi. Với thân hình mảnh mai, thon thả đã tôn thªm vÎ ®Ñp sang träng cña người mẹ hiền từ. Mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng . Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn em với ánh mắt trìu mến thương yêu. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng. Đôi môi th¾m hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười, nhìn mẹ tươi như đóa hoa hồng vừa nở ban mai. Đôi bàn tay mẹ rám nắng các ngón tay gầy gầy xương xương vì mẹ phải tảo tần để nuôi nấng, dìu dắt em từ thưở em vừa lọt lòng. Mẹ làm nghề nông nhưng mẹ may và thêu rất đẹp. §ặc biệt mẹ may bộ đồ trông thật duyên dáng, sang trọng. Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ d¹y cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo. Còn bè thì gióp mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Thỉnh thoảng, mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến, mẹ luôn đón tiếp niÒm në, nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Mẹ lu«n dậy sớm để chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học. Khi em ốm đau mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Mẹ lo thuốc cho em uống kịp thời. Mẹ nấu cháo và bón cho em từng thìa. Tuy công việc đồng áng bận rộn nhưng buổi tối mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để giảng bài cho em. Sau đó mẹ chuẩn bị đồ để sáng mai dậy sớm lo buổi sáng cho gia đình .Mẹ rất nhân hậu, hiền từ . Mẹ chưa bao giờ mắng em một lời. Mỗi khi em mắc lỗi , mẹ dịu dàng nhắc nhở em sửa lỗi. Chính vì mẹ âm thầm lặng lẽ dạy cho em những điều hay lẽ phải mà em rất kính phục mẹ. Mẹ em là vậy. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm! Mỗi khi được mẹ ôm ấp trong vòng tay ấm áp của mẹ, con thấy mình thật hạnh phúc vì có mẹ .Mẹ ơi! Có mẹ, con thấy sướng vui. Có mẹ, con thấy ấm lòng. Trong trái tim con, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời con. Con luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ.

 

doc 12 trang Người đăng haiha30 Lượt xem 611Lượt tải 0 Download
Bạn đang xem tài liệu "Một số bài văn miêu tả lớp 6", để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Đề bài: Em hãy tả người mẹ 
Bài làm:
Trong gia đình, ai cũng thương yêu em hết mực, nhưng mẹ là người gần gũi, chăm sóc em nhiều nhất.
 Năm nay, mẹ em bốn mươi tuổi. Với thân hình mảnh mai, thon thả đã tôn thªm vÎ ®Ñp sang träng cña người mẹ hiền từ. Mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng . Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn em với ánh mắt trìu mến th­¬ng yªu. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng. Đôi môi th¾m hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười, nhìn mẹ tươi như đóa hoa hồng vừa nở ban mai. Đôi bàn tay mẹ r¸m n¾ng c¸c ngãn tay gÇy gÇy x­¬ng x­¬ng v× mÑ ph¶i t¶o tÇn ®Ó nuôi nấng, dìu dắt em từ thưở em vừa lọt lòng. Mẹ lµm nghÒ n«ng nh­ng mÑ may và thêu rất đẹp. §ặc biệt mẹ may bộ đồ trông thật duyên dáng, sang trọng. Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ d¹y cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo... Còn bè thì gióp mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Thỉnh thoảng, mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến, mẹ luôn đón tiếp niÒm në, nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Mẹ lu«n dậy sớm để chuẩn bị b÷a ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học. Khi em ốm đau mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. MÑ lo thuèc cho em uèng kÞp thêi. MÑ nÊu ch¸o vµ bãn cho em tõng th×a. Tuy c«ng viÖc ®ång ¸ng bËn rén nh­ng buổi tối mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để giảng bài cho em. Sau đó mẹ chuÈn bÞ ®å ®Ó s¸ng mai dËy sím lo buæi s¸ng cho gia ®×nh .Mẹ rất nhân hậu, hiền từ . MÑ ch­a bao giê m¾ng em mét lêi. Mçi khi em m¾c lçi , mÑ dÞu dµng nh¾c nhë em söa lçi. ChÝnh v× mÑ ©m thÇm lÆng lÏ d¹y cho em nh÷ng ®iÒu hay lÏ ph¶i mµ em rÊt kÝnh phôc mÑ. MÑ em lµ vËy. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm! Mỗi khi được mẹ ôm ấp trong vßng tay Êm ¸p cña mÑ, con thÊy m×nh thËt h¹nh phóc v× cã mÑ .MÑ ¬i! Cã mÑ, con thÊy s­íng vui. Cã mÑ, con thÊy Êm lßng. Trong trái tim con, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời con. Con luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ.
Tấm lòng của mẹ bao la nh­ biển cả đối với con và con hiểu rằng không ai thương con hơn mẹ. Ôi, mẹ kính yêu của con! Con yêu mẹ hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này vì mẹ chính là mẹ của con. "Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ...." Con mong sao cho mình mau lớn để có thể giúp cho mẹ đỡ vất vả hơn. Con hứa sẽ chăm học và cố gắng học thật giỏi để b¸o ®¸p c«ng ¬n sinh thµnh nuôi nấng con nên người, mÑ ¬i.
Tả bố
Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.
 Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng.Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ. Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình. Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai. Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát. Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy. Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không? Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm. Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài. Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếngLời phê của cô giáo Phan Thị Thanh Vân:“Em là một người con ngoan, bài viết của em đã làm cho cô rất xúc động. Điều đáng quý nhất của em là tình cảm chân thực và em có một trái tim nhân hậu, em đã cho cô một bài học làm người.Mong rằng đây không chỉ là trang văn mà còn là sự hành xử của em trong cuộc đời”.Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi. Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật. Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.   Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa. Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.
 Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.
Đề bài: Tả em bé.
Các cụ ta có câu “ Ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi” cháu Tễu của em cũng đang tuổi tập đi tập nói.
Bé Tễu mới tròn một năm, trông Tễu thật là xinh và bụ bẫm. Mỗi khi Tễu cười thì nhô bốn cái răng trắng tinh. Những sợi tóc mềm mại như sợi tơ tằm được cắt tỉa gọn gàng. Đôi mắt Tễu tròn , đen lay láy ẩn dưới đôi lông mày hình trăng khuyết đen nhạt. Một hôm em sang chơi bé Tễu cười tít mắt đi đến chỗ em vẫy đôi tay lủn củn dễ thương. Tễu rất ngoan, ai bảo gì Tễu cũng nghe theo và làm đúng cái nấy, nếu có ai gọi thì Tễu lại d...ạ, ai bảo Tễu gọi bà thì Tễu gọi b...à...ơ...i ngọng líu ngọng lô. Tễu ngoan nhưng cũng có nhiều tật xấu, nào là cắn, làm nũng, ngửa cổ ăn vạ, lúc thì đòi đi chơi, lúc thì đòi bế nhưng không có ai bế Tễu cả, rồi Tễu khóc được một lúc lại ngừng và lấy đồ chơi ra “xếp xếp” “sắp sắp”. Bé Tễu rất thích đi, cứ thả xuống là cắm đầu cắm cổ chạy, ngã huỵch thì Tễu lại đứng dậy và đi tiếp. Tễu không bao giờ quậy phá linh tinh và không nghịch dại làm chết người.
Em rất quý bé Tễu vì bé luôn đem lại những tiếng cười sảng khoái về hành động, lời nói và Tễu không nghịch dại.
T¶ c« TÊm
 	Trong truyện Tấm Cám, Tấm là cô gái vừa đẹp người vừa đẹp nết.
Cô Tấm có dáng người thon thả, đôi bàn tay búp măng và đôi chân nhỏ xinh xinh. Khuôn mặt trái xoan trong sáng và hiền hậu. Đôi lông mày lá liễu, cùng đôi mắt bồ câu . Mái tóc đen óng ả lại mềm mại như những sợi tơ buông xõa đến quá vai. Mũi không cao nhưng hợp với khuôn mặt. Hàm răng trắng như mây lại được điểm bằng một chiếc răng khểnh, mỗi lần cô cười rất duyên dáng. Đôi má bầu bầu, với làn da trắng hồng. Trông cô đẹp như nàng tiên, khi cô mặc quần áo, lấy từ mấy lọ xương cá Bống chôn dưới chân giường để đi trẩy hội.
 	Lúc nghèo k ...  khã b¹n kh«ng n¶n chÝ chót nµo.Hång Anh cã tÝnh kiªn tr×, ChÞu khã häc hái mµ b¹n ®· v­¬n lªn ®¹t ®iÓm cao trong häc tËp .B¹n lu«n gióp b¹n cïng tiÕn.§èi víi em,Hång Anh lu«n lµ ng­êi b¹n tèt , gÇn gòi vµ th©n th­¬ng. B¹n ®Õn tr­êng víi bé quÇn ¸o gi¶n dÞ nh­ng rÊt ®Ñp.Tuy häc giái nh­ng b¹n kh«ng bao giê tù kiªu.Cµng tiÕp xóc víi b¹n,em cµng yªu quý b¹n nhiÒu h¬n.Nhê cã b¹n tèt nh­ Hång Anh mµ em ®· häc d­îc ë b¹n rÊt nhiÒu ®øc tÝnh tèt cña b¹n .
 Ngµy mai ®©y,em s¾p rêi xa m¸i tr­êng TiÓu häc th©n yªu .Em ph¶i xa Hång Anh-ng­êi b¹n mµ em h»ng yªu quý nhÊt.Dï cã ®­îc häc víi b¹n n÷a hay kh«ng nh­ng em kh«ng bao giê quªn ®­îc nh÷ng h×nh ¶nh ®Ñp vÒ b¹n.Em ­íc g×,t×nh b¹n cña chóng em sÏ m·i m·I vÜnh h»ng ®­îc g×n gi÷ bÒn chÆt vµ th¾m thiÕt nh­ keo s¬n.
T¶ ng­êi b¹n th©n nhÊt cña em ë tr­êng
 Líp 5B cña em cã rÊt nhiÒu b¹n,nh­ng ng­êi b¹n ®­îc em yªu quý nhÊt lµ b¹n HuyÒn Thanh .Bëi b¹n ®i häc chung cïng em tõ ngµy vµo líp 1.
 N¨m nay,HuyÒn Thanh 11 tuæi,cïng tuæi víi em.D¸ng ng­êi b¹n c©n ®èi víi lµn da tr¾ng hång,lµm næi bËt lªn khu«n mÆt bÇu bÜnh cña b¹n .§«I m¾t trßn, ®en nh¸nh lu«n më to n»m gi÷a ahi hµng mi uèn cong,chiÕc mòi h¬i to nh­ng l¹i hîp víi khu«n mÆt vµ c¸i miÖng xinh xinh.Mçi khi b¹n c­êi ®Ó lé ra chiÕc r¨ng khÓnh tr«ng thËt duyªn d¸ng .M¸I tãc ®en nh¸nh xo¶ xuèng ngang vai ®­îc b¹n cÆp bëi chiÕc d©y n¬.H»ng ngµy HuyÒn Thanh mÆc bé ®å ®ång phôc ®Õn tr­êng theo quy ®Þnh,chiÕc ¸o s¬ mi tr¾ng vµ quÇn xanh thÈm, chiÕc kh¨n quµng ®á lu«n lu«n ë trªn cæ.Trong häc tËp HuyÒn Thanh ch¨m chØ l¾ng nghe c« gi¸o gi¶ng bµI ,h¨ng say ph¸t biÓu ý kiÕn , b¹n häc ®Òu ë tÊt c¶ c¸c m«n , lu«n nhiÖt t×nh gióp ®ì c¸c b¹n , nhÊt lµ ®èi víi nh÷ng b¹n häc trung b×nh , yÕu kÐm th­êng xuyªn gi¶ng l¹i nh÷ng bµi to¸n khã hoÆc ch­a hiÓu cho c¸c b¹n .HuyÒn Thanh lµ ng­êi häc giái nh­ng ch¼ng bao giê tá ra lµ ng­êi kiªu c¨ng.V× thÕ kh«ng nh÷ng em vµ c¸c b¹n líp 5B ®Òu quý mÕn .§èi víi thÇy c« gi¸o b¹n rÊt lÔ phÐp vµ kÝnh träng , lµm trßn nhiÖm vô mµ c« gi¸o giao cho .ë nhµ HuyÒn Thanh lµ ng­êi con ngoan hiÕu th¶o v©ng lêi cha mÑ ,gióp ®ì mÑ nh÷ng c«ng viÖc phï hîp.HuyÒn Thanh rÊt hiÒn nh­ng còng nghiªm kh¾c.HÔ b¹n nµo kh«ng chÞu khã trong häc tËp kh«ng nghe l¹i lêi gi¶ng cña b¹n lµ phª b×nh vµ gãp ý th¼ng th¾n,lµ ng­êi b¹n th©n cña nhau nªn em hiÓu ®­îc tÝnh t×nh vµ c¸ch sèng cña b¹n .Buæi tæng kÕt n¨m häc chuÈn bÞ ®Õn,em tin ch¾c r»ng b¹n sÏ lµ ng­êi cã phÇn th­ëng cao.
 Suèt 5 n¨m häc chung cïng líp víi HuyÒn Thanh em häc ®­îc ë b¹n rÊt nhiÒu ®iÒu hay nh÷ng kiÕn thøc khã .Em mong sao chóng em sÏ ®­îc häc cïng víi nhau trong nh÷ng n¨m häc tiÕp theo ®Ó t×nh b¹n lu«n th¾m thiÕt em sÏ cè g¾ng häc tËp thËt giái quyÕt t©m dµnh ®­îc danh hiÖu häc sinh giái nh­ b¹n Thanh – mét ng­êi b¹n mµ em lu«n yªu quý
T¶ c« gi¸o
Đề bài: Em hãy tả hình dáng và tính tình cô giáo (thầy giáo) đã dạy em trong những năm học trước mà em nhớ nhất.
 Tôi đã học rất nhiều cô, nhưng người để lại cho ấn tượng sâu sắc nhất là cô Thành dạy tôi năm lớp bốn
Từ xa, tôi đã nhận ra cô bởi dáng đi nhanh nhẹn, hoạt bát. Cô thường mặc những bộ quần áo giản dị, sẫm màu phù hợp với độ tuổi. Khuôn mặt cô hình trái xoan với nước da rám nắng. Cô có đôi mắt đen láy, rất đẹp làm tăng thêm vẻ thanh mịn, cong cong của cặp lông mày. Đôi mắt ấy nhìn chúng tôi một cách trìu mến, thân thiện. Cái mũi của cô thanh thanh, cao cao, bên dưới là chiếc miệng luôn mỉm cười cùng hàm răng trắng bóng, đều đặn nổi bặt cặp môi tươi tắn. Mái tóc cô hơi xoăn, đen óng ả buông xuống ngang vai. Trông cô thật bao dung, dịu hiền. 
Cô luôn luôn được mọi người yêu quý. Giờ lên lớp, cô giảng bài rất dễ hiểu, hấp dẫn, giọng nói của cô rõ ràng, nét mắt vui tươi. Mỗi khi có bài khó, chỗ nào chưa hiểu, mạnh dạn hỏi, cô đều tận tình giảng lại. Vào giờ ra chơi cô còn giành thời gian để trả lời những câu hỏi của chúng tôi. Không những cô coi trọng môn Toán, Tiếng Việt cô còn giúp chúng tôi đạt điểm tốt trong tất cả các môn. Mỗi khi bạn nào mắc khuyết điểm cô đều nghiêm khắc phê bình nhưng cô chưa bao giờ phải xỉ mắng một học sinh nào. Với tấm lòng nhân ái cô vận động chúng tôi cùng cô quyên góp tìên ủng hộ các bạn nghèo vượt khó. Những việc làm của  cô làm tôi không thể quên được, nó luôn đọng lại trong tim tôi.
Tôi coi cô như người mẹ thứ hai của tôi. Mai đây khôn lớn, những kiến thức mà cô Thành và các thầy cô khác đã dạy tôi sẽ trở thành hành trang để tôi bước vào đời. Tôi sẽ không quên mái trường thời thơ ấu này và hình ảnh cô đã dạy dỗ tôi. 
T¶ cô giµ
Đề bài: tả hình dáng tính tình một cụ già mà em rất kính yêu(cụ già đó có thể là ông, bà em hoặc một người mà em quen).
      Ngoài bố và mẹ thì người mà em yêu quý nhất là ông ngoại. Ông vẫn thường đưa em đi học hồi mẫu giáo.
      Năm nay, ông đã hơn tám mươi tuổi nhưng cử chỉ còn khá nhanh nhẹn. Vóc người tầm thước, hơi gầy, da ông sạm đi vì nắng, trên đó còn điểm thêm những nốt chấm đồi mồi của tuổi già. Trên đầu ông lơ thơ những sợi tóc bạc trắng như cước. Vầng trán cao cao, lằn sâu nhưng vết nhăn. Mỗi khi nhìn ông, em lại thấy thương ông nhiều hơn. Đôi mắt đã mờ của ông dưới cặp lông mày ngả bạc. Răng ông đã rụng nhiều nhưng nhờ lắp bộ răng giả nên nụ cười vẫn tươi. Mỗi khi ông cười trông ông như ông tiên phúc hậu luôn hiện ra mỗi khi em khóc. Khi còn nhỏ, mỗi khi ngồi trong lòng ông, em lại ngước nhìn chòm râu của ông, đó là chòm râu em thích nhất. Hằng ngày, ông thường mặc chiếc áo Đông Xuân cộc tay với chiếc quần vải kẻ ca- rô. Tuổi đã cao nhưng ông làm việc luôn tay luôn chân. Lúc thì quét nhà, lúc tưới cây,vun xới cho gốc cây sau nhà. Mỗi khi, có qủa gì ăn được là ông lại nhường hết cho em. Ông vẫn thường rủ bạn bè, hàng xóm sang nhà cùng đánh cờ, đọc thơ hay tổ chức đi xe đạp. Còn lúc rảnh rỗi ông là người nội trợ tài ba thay bà . Ông nấu những ăn đơn giản nhưng lại đủ chất. Em con nhớ trước khi ăn cơm ông thường nói : “Hỡi nhưng thức ăn từ đất và biển hãy đem lại cho cháu ta sức khoẻ”. Hàng xóm cần gì thì ông là người giúp đỡ đầu tiên, không ngần ngại. Khi con cái có điều gì sai ông thường khuyên răn chứ không trách móc. 
Mọi người đều rất mến ông và chúc thọ cho ông. Riêng em nếu có thể em sẽ mong ông khoẻ mãi, sống mãi bên em.
CẢM XÚC LỚP 5
 Có thể một lúc nào đó các bạn có thể chóng quên tập thể  lớp 5 nhưng với tôi thì không. Hình ảnh thầy cô, các bạn trong lớp sẽ mãi là một phần của những kỷ niệm ở tôi. Cả lớp có biết không? Các bạn mãi mãi là bạn tôi dù cho thời gian có qua đi. Những kỉ niệm bên mái trường đó là một thời ấu thơ. Ban sẽ lớn lên thành những cô cậu mạnh mẽ  hơn với nhiều hoài bão cuộc đời. Qua những mùa hè, bạn sẽ thay đổi hình dáng, tính nết. Sao mùa hè này buồn thế? Các mùa hè năm trước  tôi hí hửng vì sắp được đi chơi, nghỉ mát, .... ( nói chung là những trò vui). Tiếng ve này thật khiến tôi buồn thật đúng với cái tên của nó - ve sầu. Hoa phượng nở rộ báo một tin thắm mà  mặt tôi buồn tiu nghỉu. Tôi sợ khi ngoảnh lạ sẽ thấy thời gian trôi quá nhanh đến nỗi tôi không kịp nhận ra. Tôi sẽ không bao giờ quên thầy cô, các bạn. Hãy cố gắng học tập và đừng bao giờ để những hoài niệm trôi theo thời gian. Các bạn yêu quí của tôi!!!
Tạm Biệt
Tạm biệt bạn bè, thầy cô,
Tạm biệt bạn mái trường yêu dấu.
Tạm biệt chùm hoa phượng đỏ,
Tạm biệt mộng ước tuổi thơ,
Tạm biệt! Tạm biệt! Mái trường,
Sẽ không bao giời tôi quên.
Chia tay c« gi¸o kính yêu của con
Hình ảnh của c« mãi mãi trong trái tim con.
Ve.. ve... ve....
Tiếng ve kêu chia tay c« đấy!
C« ơi! Thấm thoắt thoi đưa thì một năm học đã trôi qua với biết bao  kỷ niệm vui buồn về C« và  về các bạn. C« ạ! Con s¾p phải chia tay với C«, với các bạn. Được C« dạy dỗ, chỉ bảo cho con trong năm nay là niềm vui sướng, vinh hạnh cho con. C« ơi! Có biết bao kỷ niệm giữa C« và con mà nó khắc sâu và con. Nhớ những lúc C« giảng, C« hay ho lắm. Con biết, đó là vì C« giảng bài nhiều và vì C« đã dồn hết sức lực để dạy dỗ chúng con. Có nhiều lúc C« bị ốm mà vẫn gượng đến trường. Nhớ những lúc ở trên lớp C« mắng con, con không ghét, hận C« mà ngược lại con thầm  cám ơn C«, vì C« làm thế là cách tốt nhất để con không tái phạm nữa. C« ơi! Những lần con nói chuyện có làm C« bực mình không? Con nghĩ rằng, giờ này nói lời xin lỗi thì cũng đã quá muộn nhưng con vẫn phải nói để C« hiểu  và tha thứ cho con. Bây giờ, con mà nói lời chia tay thì không thể nào ngăn được cảm xúc và những hàng lệ rơi trên má. C« ạ! Con không thể nào viết câu chia tay với C« được, phải chăng đây là một giấc mơ. Trong một năm, có lúc con chán nản không muốn học và những lúc đó, chỉ có C« mới động viên con cố lên. C« ơi! Tại sao con lại phải chia tay với C«, với mái trường tiểu học thân thương? Con vẫn có thể đến thăm và tâm sự với C« những câu chuyện con gặp hàng ngày. Nhưng trong khoảng thời gian ba tháng nghỉ hè, con sẽ không gặp C« được. Con biết, bởi vì cô còn dành nhiều thời gian để thư giãn, du lịch cho thoải mái đúng không ạ? Thôi, con đành phải nói lời chia tay với C«, nhưng chỉ trong 3 tháng thôi Cô nhé! 
 C« ơi! Con muốn thưa rằng: “ Con không muốn đây là lưu bút đâu mà là bức thư con viết cho C« mà thôi. Vì nếu  là lưu bút thì Cô và con sẽ không bao giờ gặp nhau nữa. C« ơi! Hoa phượng đã nở, đón chào ngày hè. Lòng con vừa vui lại vừa buồn. Bạn bè, thầy cô, sẽ là những kỷ niệm trong con. Nhớ ngày nào, chúng con bước vào lớp 1 với đầy bỡ ngỡ. Một, hai, ba, bốn, năm cuối  cùng ngày kết thúc năm học đã đến. C« ơi! C« hãy cho con biết ý nghĩa này đúng hay sai, dại dột hay bình thường. - Con nghĩ rằng không cần phải học giỏi theo kiểu nâng cao, chỉ cần bình thường, đủ điểm đạt học sinh tốt là được. C« ơi! C« có biết rằng mỗi khi C« giao cho con làm việc gì, kể cả dù chỉ là nhỏ nhất con cũng thấy vui và thích thú không a? Mẹ ơi! Có việc này con nghĩ mãi có nên kể với mẹ không? Đó là việc từ đầu năm, khi cô bắt đầu bước vào con đường dạy học lần đầu cho chúng con con có một ngươì cô rất dịu hiền không bao giờ đánh học sinh. cô còn nhớ chị Phan Mỹ Linh, đã là  học sinh cũ của cô, cách đây 8,9 năm. Chị Phan Linh Chi, học trò cũ của cô cách đây 2,3 năm. Và chị gái của con, chị Lê Lan My, cách đây đúng 5 năm. Khi con hỏi các chị về cô, đều có câu trả lời.
- “Học víi cô sướng lắm, cô giảng bài dễ hiểu và  chu đáo. Và khi cuối năm thì:
“ Khi bọn chị chia tay, cô đã cho bọn chị những lời khuyên vào năm học mới trong cả năm, cả khi cô vắng, chị chỉ mong được cô dạy mãi thôi!”
Đấy! Cô thấy không? Không chỉ con mà ai ai cũng qúi cô, bởi vì sự tận tình, chu đáo của cô khiến người ta không chê vào đâu được.
Thôi, những dòng bút của con đã dài. hãy giữ những kỷ niệm của cô và con trong ba tháng, rồi mở nó ra trong năm học mới, con chúc cô mạnh khoẻ, sống lâu, công tác tốt, gặp nhiều may mắn. Con mong cô và con sẽ có nhiều bức thư trao đổi thường xuyên cô nhé.
 Tạm Biệt  người mẹ hiền của lớp 5

Tài liệu đính kèm:

  • docgiao an van 6.doc